Truyện : Chuyện của hoa phù dung.
 
 
Chuyện của hoa phù dung

Kể cũng lạ thật! Nó là hoa Phù Dung. Sao cũng là hoa, mà nó lại tài ba đến thế? Nó biến màu như có phép lạ ấy! Sáng – màu trắng, trưa – màu hồng, chiều – màu đỏ. Nó soi bóng xuống khúc sông trong vắt.
-    Này, nhà thông thái, cậu đi nhiều biết nhiều, có thấy ở đâu có loài hoa tài bà như tớ không?
-    Không, không thấy! - Suối róc rách trả lời.
Hoa Phù Dung ngả nghiêng cười.
-    Đó! Nghe rõ chưa hả Kim Anh, hả Ban Hồng, hả Mẫu Đơn? Tớ là thiên tài nhé!
Hoa Kim Anh, hoa Ban Hồng và hoa Mẫu Đơn nhìn nhau ừ, cái giọng sao mà huyên hoang, hợm hĩnh. Nhưng hắn có tài thật đấy! Mà có tài thì đáng phục, đáng kính nể lắm! Chứ sao nữa!
Kim Anh, Ban Hồng, Mẫu Đơn phục tài Phù Dung là phải. Kim Anh chỉ có màu trắng, Ban Hồng chỉ có màu hồng, và Mẫu Đơn chỉ có màu đỏ. Còn nó trong một ngày, nó tự biến hóa thành ba màu. Đúng là màu của nó, chứ không phải nó ăn cắp màu trắng của Kim Anh, màu hồng của Ban Hồng và màu đỏ của Mẫu Đơn.
Tài ba của nó đâu chỉ có dòng suối biết. Ngay cả Mặt Trời cũng nhìn thấy rất rõ. Buổi sáng, Mặt Trời dậy ở đầu suối soi vào nó, thấy đúng nó có màu trắng. Buổi trưa, Mặt Trời ở trên đỉnh thung lũng nhìn xuống thì thấy quả thật nó chuyển sang màu hồng. Và khi Mặt Trời lững thững về phía núi xa, ngoái lại thì màu hồng đã ngả sang màu đỏ rực rỡ.
Thế đấy, chẳng lẽ Mặt Trời nhìn nhầm à? Mặt Trời nhìn nhầm thì còn ra thể thống gì nữa!
Nhưng vào một ngày sau đó, Mặt Trời đi vắng rồi! Nhưng ô kìa…
-    Phù Dung ơi – Ban Hồng lên tiếng – sao màu trắng của Phù Dung sớm nay nhợt nhạt thế, thua xa Kim Anh rồi!
Phù Dung nhìn Kim Anh rồi ngắm mình, ngơ ngác.
-    Ừ nhỉ! Có lẽ nào lại thể?
Buổi trưa, Mẫu Đơn nghiêng nghé mãi Phù Dung rồi kêu lên:
-    Phù Dung ơi, sao cậu không biến sang màu hồng đi!
Phù Dung rung rinh:
-    Ừ, chờ chút nữa xem sao.
Một lát sau, suối róc rách.
-    Kìa Phù Dung thiên tài, không biến màu được nữa à?
Phù Dung lại ngơ ngác và giọng nói lúng túng:
-    Ừ nhỉ! Có lẽ nào lại thế này được?
Chiều xuống dần, Phù Dung uể oải ủ rũ. Nó hết nhìn sang Kim Anh, Ban Hồng và Mẫu Đơn, lại soi mình đáy suối. Vẫn là Phù Dung trắng nhợt thôi!
Phù Dung lẩm bẩm:
-    Hay là có kẻ bất tài nào đã lấy trộm tài năng của ta rồi!
Nghe thể, suối ồ lên cười:
-    Phù Dung ơi chẵng lẽ cậu mất trộm cái cậu không hề có à? Không có ánh nắng Mặt Trời, cậu mới đúng là cậu. Thử nhìn kĩ lại mình xem nào.
Phù Dung ngắm mình một lần nữa! Ừ, trắng nhợt! Hóa ra cái tài biến màu không phải của ta ư?

 In Trang này     Email Trang này Chia sẻ lên Facebook

Bình luận:

Nhận xét của bạn:

Tiêu đề:
Nội dung:


Các bài đã đăng :
 Truyện: Hai anh em gà con (9/4)
  Truyện: Cô con út của ông mặt trời (9/4)
 Truyện: Ai đáng khen nhiều hơn. (9/4)
 Truyện: Sự tích bánh chưng bánh giầy. (9/4)
 Truyện : Chàng Rùa (9/4)
 Truyện : Cây tre trăm đốt. (9/4)
 Truyện: Quả bầu tiên. (9/4)
 Truyện: Chú dê đen. (9/4)
 Truyện: Ba cô gái (9/4)
 Truyện : Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. (29/3)
Đăng nhập:
Mật khẩu:
Đăng kí tài khoản
nhac thieu nhi truyen thieu nhi
giáo án mầm non kheo tay



Truy cập:
http://www.mamnon.com
Công Ty Cổ Phần Mạng Trực Tuyến VietSin
Trung Tâm CNTT Giáo Dục Mầm Non
QTSC Building 3, Công viên Phần mềm Quang Trung, P. Tân Chánh Hiệp, Q.12, Tp. Hồ Chí Minh
Điện thoại: (028).37150256
Số giấy phép: 62/GP-BC, cấp ngày: 09/02/2007. ® Ghi rõ nguồn "mamnon.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này. Mamnon Portal 5.0 - Bản quyền của công ty Vsionglobal
Số GCNĐKKD: 0303148799, Ngày cấp 19/12/2003 do Sở kế hoạch và đầu tư Tp. Hồ Chí Minh cấp. Email: [email protected]
code vyng magicbox 120x600 bjn ph?i