Ở trường mẫu giáo của con tôi, mỗi trẻ được chọn một bức tranh hoặc ảnh rồi ghi tên của mình để điểm danh mỗi ngày. Nhiều bé chọn hình siêu nhân, nữ hoàng, công chúa, bông hoa... Riêng con gái tôi chọn một phụ nữ nông dân đội nón lá, tay cầm liềm. Nhắc con không quên nguồn cội Ảnh: Gettyimages.com Tôi vẫn thường nghe con kể nhà bạn này có xe hơi, nhà bạn kia có hồ bơi... với đầy khao khát. Nhưng khi tôi hỏi con có kể gì về nhà mình cho các bạn nghe không, con gái hồn nhiên đáp: "Con nói nhà nội con có nhiều trái cây, nhiều chó, vườn rộng ơi là rộng; nhà ngoại con có nhiều lúa, nhiều gà...". Bởi vậy, tôi thường xuyên kể chuyện ở quê cho con gái nghe, chuyện vất vả của những người nông dân. "Nếu không có nông dân, ai làm ra lúa gạo cho con ăn, ai trồng bông để dệt vải cho con mặc...". Tôi tin là con tôi hiểu ít nhiều. Đừng vô tình gieo hình tượng không đẹp Câu chuyện hẳn làm nhiều người buồn lòng, không chỉ những người xuất thân từ nông dân. Gần như tất cả chúng ta đều thấy đó là một sự phủ định đầy đau đớn. Con ông nông dân thì ghét nông dân; con anh đạp xích lô thì ghét xích lô; con chị bán hàng rong thì ghét bán hàng rong... Không phải chúng không thương cha mẹ mà chính vì chúng thấy tủi thân, xấu hổ với nguồn gốc không lấy gì sang trọng của gia đình. Có phải tại chúng đâu, tại người lớn đấy chứ. Bởi những người lớn trong xã hội này vẫn thường kính trọng những giáo sư, kỹ sư, bác sĩ; những người giàu có, sang trọng... Người ta ít hoặc có nhưng phải giấu đi sự tôn trọng đối với những người nghèo khó, lam lũ. Dĩ nhiên, trong nhà trường, thầy cô cũng phải gieo cho học sinh những ấn tượng tốt đẹp về mọi thành phần lương thiện trong xã hội. Xét cho cùng, mỗi thành phần, dù có vị trí khác nhau nhưng đều tham gia đóng góp cho xã hội, chứ không phải người giàu thì có ích cho xã hội hơn người nghèo, ông doanh nhân thì có ích hơn chị lao công... Nguồn cội gia đình và nguồn cội dân tộc Yêu cầu một đứa trẻ phải có trách nhiệm với đất nước dĩ nhiên là quá cao, nhưng có lẽ nên hun đúc tinh thần ấy từ tuổi nhỏ, bằng những việc đơn giản cụ thể. Đâu thể bảo yêu nước là phải ra trận đánh nhau, phải góp công xây dựng đất nước, đơn giản chỉ có thể là không vứt rác bừa bãi, học hành chăm chỉ... Một khi tinh thần ấy ngấm vào tiềm thức thì sau này dễ trở thành hành động cụ thể, thiết thực. Tình cảm gia đình gần như bao giờ cũng gắn chặt với tình cảm quốc gia, dân tộc. Cũng như những người con chí hiếu thường là những công dân tận trung; một người con thảo thường là một công dân tốt. Vì vậy, giáo dục con cái biết tôn trọng nguồn cội gia đình mình cũng là một tiền đề, là một cách để giáo dục tinh thần yêu quý dân tộc của mình. Theo PN |