Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Khoảng cách vô hình


Tôi vốn không có thói quen biểu lộ tình cảm bằng những lời yêu thương. Tôi cũng chưa bao giờ nói lời yêu thương với mẹ. Có lẽ vì thế mà giữa tôi với mẹ dường như luôn có một khoảng cách vô hình. Trong suy nghĩ của tôi, mẹ là một người "dữ dằn" và "khó hiểu". Ngay từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã hay la mắng và quát tháo. Thậm chí, có lúc mẹ còn đánh đòn tôi dù lỗi chẳng lớn là bao. Lúc ấy tôi cảm thấy như mẹ chẳng yêu thương gì tôi cả.


Mỗi khi bị đánh hay bị la mắng, tôi thấy tủi thân lắm. Không biết từ bao giờ, tôi trở thành một đứa trẻ lầm lì, lạnh lùng mỗi khi đứng trước mẹ. Tôi luôn tìm kiếm "niềm vui" của mình từ việc "chọc tức" mẹ. Tôi giao du với nhiều nhóm bạn "không tốt". Tôi còn lơ là việc học, nhiều khi còn trốn học đi chơi... Đôi khi nhìn thấy mẹ lặng lẽ khóc, lòng tôi cũng dấy lên một nỗi buồn khó tả. Lúc ấy, tôi bỗng muốn chạy vào ôm lấy mẹ, muốn xin lỗi mẹ nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể làm được.


Thời gian cứ thế trôi đi, tôi ngày càng lớn và mẹ thì ngày càng già. Càng ngày tôi càng thấy hối hận vì những lỗi lầm mình đã gây ra. Giờ đây mẹ tôi đã trở thành người thiên cổ. Tôi cũng đã trở thành mẹ của hai đứa con. Cô con gái ba tuổi của tôi vẫn thường thốt lên: "Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời!", trước khi nó chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi. Mỗi lần nghe con nói vậy, lòng tôi vừa trào dâng một cảm giác hạnh phúc vô bờ, vừa vướng vất một nỗi buồn miên man... Tôi đã hiểu thế nào là hạnh phúc khi nghe những đứa con bày tỏ sự yêu thương của mình với mẹ. Ước gì tôi còn một lần được nói với mẹ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!". Câu nói ấy, mẹ tôi chưa một lần được nghe và chẳng bao giờ còn nghe được nữa.


Theo PN