Búp bê biết nghe nhạc
- Tôi hay nhìn thấy cô bé này. Cô bé thường đi qua cửa hàng sách của tôi để đến trường nhạc. Trên vai cô bé lúc nào cũng có một bao da gọn ghẽ đựng chiếc đàn violon và một tập bản nhạc dày cộp. Trông cô bé cứ như một con bộ rùa vậy. Ngài hãy nhìn kỹ cô bé mà xem. Mặc dù ngày nào cũng có hàng chục nhạc công nhí đi qua cửa hàng sách của tôi nhưng không hiểu sao ở cô bé này tôi thấy có cái gì đó rất đặc biệt
- Tôi thấy cô bé có gì đặc biệt lắm đâu. Nếu có chăng chỉ là khuôn mặt hơi già trước tuổi thôi.
- Cô bé chắc cũng chỉ khỏang 8 tuổi. Ngài hãy nhìn kìa, cô bé đang dừng lại ở cửa hàng đồ chơi đối diện cửa hàng tôi. Ngài hãy để ý xem cô bé đang nhìn đi đâu. Đấy, cô bé nhìn một con búp bê. Một con búp bê nhỏ mặc váy màu hồng có thắt một dải nơ. Ngày nào cô bé cũng đến đây và dừng lại ở cửa hàng đồ chơi rất lâu để ngắm nhìn con búp bê ấy.
- Bé gái nào mà chẳng thích búp bê?
- Nhưng tôi thấy thắc mắc là không hiểu tại sao cô bé lại chọn con búp bê khiêm nhường ấy nhỉ? Tôi thấy trong cửa hàng có rất nhiều con búp bê to và lộng lẫy hơn nhiều.
- Ai mà biết được sở thích của bọn trẻ...
- Đấy, cô bé đang nói chuyện với con búp bê đấy. Ngay cả lớp cửa kính dày cũng không ngăn cản việc họ tâm sự với nhau. Ngài hãy lắng nghe chăm chú rồi thế nào cũng sẽ nghe thấy cuộc đối thoại câm của họ:
“- Xin chào!
- Xin chào!
- Tôi lại đến với bạn đây.
- Còn tôi đã chờ bạn lâu lắm rồi. Tôi rất vui vì bạn lại đến.
- Bạn có khỏe không? Cuộc sống của bạn thế nào?
- Cũng tàm tạm. Suốt ngày tôi phải đứng sau tủ kính và nhìn ra phố. Tôi cũng chẳng biết nói chuyện với ai cả. Tôi buồn lắm.
- Ôi, tôi cũng muốn kết bạn với bạn lắm.
- Từ lâu tôi đã mong được như thế. Tất cả các bạn búp bê cùng cửa hàng với tôi đều đã được mua, chỉ có tôi là không hiểu vì sao chẳng ai thèm để ý đến. Thậm chí tôi còn chẳng có tên nữa kia.
- Vậy tôi sẽ gọi bạn là Eliza nhé. Tôi cũng có rất ít đồ chơi nhưng tôi yêu quý tất cả những món đồ chơi mà tôi có. Song tôi chưa bao giờ có một con búp bê xinh đẹp như bạn cả.
- Sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Người ta sẽ bắt đầu trang trí cửa hàng để mừng Giáng sinh và năm mới. Tôi biết rằng vào lễ Giáng sinh người ta thường tặng quà cho trẻ con. Biết đâu người ta sẽ tặng tôi cho bạn?
- Ôi, thậm chí tôi còn không dám nói với mẹ là mình vẫn còn thích chơi búp bê. Mẹ tôi bảo là tôi lớn rồi và cần dành nhiều thời gian cho việc học nhạc.
- Phải rồi, ngày nào bạn cũng đến nhạc viện. Chắc bạn chơi violon giỏi lắm nhỉ?
- Ừ, tôi tập đàn suốt ngày. Cô giáo dạy nhạc của tôi bảo rằng nếu tôi chịu khó rèn luyện thì tôi có thể sẽ thành thiên tài. Điều đó có nghĩa là tôi có thể trở thành nghệ sỹ violon tài ba và sẽ được biểu diễn cùng dàn nhạc trên sân khấu lớn. Tất cả mọi người sẽ chăm chú nghe tôi chơi đàn. Nhưng để đạt được ước mơ ấy tôi phải phấn đấu rất nhiều.
- Tôi cũng muốn được nghe nhạc quá!
- Bạn có muốn tôi chơi cho bạn nghe một bản nhạc yêu thích nhất của tôi không? Bạn nghe nhé...”
- Đấy, ngài đã nhìn thấy gì chưa? Bây giờ cô bé lấy đàn ra và bắt đầu kéo một bản nhạc. Âm thanh bay bổng trong không gian giá lạnh. Những giai điệu như dâng lên cao, lên tận bầu trời rồi lại rơi xuống mặt đất cùng những bông tuyết. Tôi xin thề là tất cả các con búp bê, thú nhồi bông và đồ chơi trong cửa hàng cũng đang chăm chú lắng nghe những giai điệu trầm bổng phát ra từ cây đàn violon của cô bé.
- Đó là một bản nhạc của Bethoven. Cô bé chơi hay thật đấy.
- Đúng thế. Nhưng điều đáng nói là cô bé chơi đàn dưới gió lạnh và tuyết. Cô ấy hầu như không nghĩ đến việc mình sẽ bị cảm lạnh, hoặc ít ra các ngón tay sẽ rụng ra vì buốt.
- Chúng ta phải làm một việc gì đó. Nhanh lên, chúng ta hãy qua bên đó xem sao.
- Cháu gái à! Không nên chơi đàn dưới trời giá lạnh thế này! Ôi, những ngón tay của cháu đờ ra rồi đây này. Chúng ta hãy vào nhà suởi ấm một chút. Những nghệ sỹ chân chính cần phải bảo vệ đôi tay của mình.
- Các bác nhìn kìa! Bạn ấy đang nhảy. Vậy là bạn ấy đã nghe thấy tiếng đàn của cháu!
- Cháu bảo ai đang nhảy cơ?
- Con búp bê ấy mà. Đấy, con búp bê mặc váy hồng đứng ở góc trong cùng của tủ kính ấy. Hai bác không nhìn thấy bạn cháu sao? Bạn ấy chắc rất thích bản nhạc mà cháu vừa chơi.
- Bác đã nhìn thấy nhiều con búp bê chạy bằng điện hoặc bằng pin biết nhảy múa. Nhưng chưa lần nào bác thấy con búp bê loại này có thể nhảy được cả.
- Bạn ấy đã nhảy thật mà. Bạn ấy đã nhảy theo tiếng đàn của cháu.
- Có người sắp sửa đi ra từ trong cửa hàng chúng ta hãy hỏi xem ông ấy có nhìn thấy gì không nhé.
- Bác ơi, bác làm ơn cho cháu hỏi con búp bê mặc áo hồng kia có biết nhảy múa không?
- Không, cô bé à. Rất tiếc là nó không thể nhảy múa được. Bác biết chắc chắn như thế là vì bác là chủ cửa hàng này mà.
- Nó bị làm sao thế ạ?
- Đơn giản là thế này. Khi người ta chuyển những con búp bê này trên những con tàu chở hàng vượt đại dương, những con chuột đã tấn công vào các thùng hàng để tìm thức ăn. Lũ chuột đói khát ấy đã phá tan một thùng đồ chơi. Một vài con búp bê bị chúng gặm nát ra, riêng con búp bê này chỉ bị xây xước và long mất vài bộ phận. Bác đã gắn lại và may cho nó một bộ quần áo mới. Nó cũng rất xinh đúng không? Chỉ tiếc một điều là nó không bao giờ nhảy múa được nữa. Đã có rất nhiều cô bé muốn mua nó nhưng khi biết điều này họ đã từ chối. Họ nói rằng chẳng tội gì mua con búp bê bị sửa chữa lại trong khi còn khối con búp bê xinh xắn và lành lặn khác.
- Vậy thì số phận của con búp bê này sẽ ra sao ạ?
- Chẳng sao cả. Nó sẽ đứng trong tủ kính này một thời gian nữa. Sau này nó sẽ được chuyển xuống tầng hầm nơi để đồ cũ và ở đó chắc lũ chuột sẽ cắn nát nó ra. Kể ra cũng tiếc thật. Dù sao nó cũng thật xinh xắn!
- Nhưng nó có lỗi gì đâu. Tại sao chẳng ai muốn kết bạn với nó cả? Nó cũng có khác gì những con búp bê khác đâu? Không, cháu thấy nó còn đẹp hơn những con búp bê khác nữa kia. Nó biết nghe nhạc.
- Nếu là cháu, cháu có muốn kết bạn với nó không?
- Cháu ư? Tất nhiên là có rồi. Một nhạc công thực thụ cần phải có một khán giả biết lắng nghe chăm chú. Cháu chẳng thấy có gì ghê gớm nếu như nó bị hỏng cả. Chẳng lẽ vì bị hỏng mà nó suốt đời phải sống cô đơn ư?
- Vậy cháu hãy nhận lấy con búp bê này. Nào chúng ta cùng vào cửa hàng thôi. Hai ông cùng đi với cháu bé chứ?
- Dạ không, chúng tôi chỉ... Thế con búp bê ấy hỏng không thể sửa chữa được hay sao?
- Đúng thế, tòan bộ phần máy móc bên trong đã bị hỏng hẳn. Không thể tìm được con chip khác để thay thế.
- Ôi, Eliza của tôi! Cám ơn bác nhưng cháu không thể nhận món qùa này được. Chẳng lẽ bác lại tặng con búp bê xinh xắn này cho một cô bé không hề quen biết như cháu thật sao?
- Sao lại không nào? Hơn nữa bác rất thích nghe cháu chơi đàn violon và bác muốn tặng cháu một món qùa kỷ niệm. Chỉ có điều cháu phải hứa với bác là không bao giờ được chơi đàn ở dưới trời gia rét như thế này nữa.
- Ôi, cháu không biết phải cảm ơn bác như thế nào đây...
- Chỉ cần sau này cháu mời chúng ta đến dự buổi biểu diễn đầu tiên với dàn nhạc lớn của cháu thôi, phải không các ngài? Chúng ta rất mong lại được nghe cháu chơi đàn một lần nữa...
------------
Sau này cô bé ấy đã trở thành một nghệ sỹ violon nổi tiếng. Cô đi lưu diễn khắp thế giới. Khán giả mọi nơi đều yêu mến và ngưỡng mộ tài năng của cô. Xin nói nhỏ với các bạn điều này nhé: suốt bao năm qua dù ở đâu, làm gì cô cũng mang theo mình con búp bê mặc váy hồng ấy. Không một buổi lưu diễn nào của cô lại vắng bóng người bạn nhỏ ấy, người mà như lời cô nói, biết nghe và hiểu âm nhạc.
KATERINA SEMENIUK (NGA)
Theo tạp chí Mẹ & Bé
|