Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm thăm, tối viếng mới đành dạ con.
Mẹ già là mẹ già chung,
Anh lo thang thuốc, em giùm cháo cơm.
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương.
Con thơ tay ẵm tay bồng
Tay dắt mẹ chồng đầu bạc như bông.
Chiều chiều ra đứng ngả sau,
Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Chiều chiều ra đứng bờ sông,
Ngó về quê mẹ mà lòng quặn đau.
Chẳng thà thất nghĩa cùng chuồng,
Còn hơn bỏ mẹ nằm không một mình
Mẹ già như chuối chín cây
Gió đưa mẹ rụng, con rày mồ côi.
Tay nâng dĩa muối, chén rau
Đặt lên cùng mẹ, ruột đau chín tầng.
Tu đâu cho băng tu nhà,
Thờ cha, kính mẹ mới là chân tu.
(Văn học dân gian Việt Nam)