CÔ BÁC SĨ TÍ HON
Hôm nay cô giáo dạy cả lớp chơi trò bác sĩ. Cô cho Hương mặc áo blouse trắng, đội mũ có chữ thập đỏ, đeo ống nghe để khám bệnh. Bé Hương dõng dạc:
– Nào quý khách xếp hàng thứ tự để vào khám bệnh!
Cô giáo cười:
– Không phải là “quý khách”, mà gọi là “ bệnh nhân” chứ!
Hương đáp “Vâng ạ” rồi hỏi:
– Bệnh nhân Tùng bị bệnh gì nào?
– Tớ đau răng.
Hương đưa ống nghe áp vào má Tùng, cô giáo bảo:
– Đau răng thì không dùng ống nghe để khám. Bác sĩ phải dặn bệnh nhân đánh răng vào buổi tối và buổi sáng khi ngủ dậy. Nhớ súc miệng nước muối sau khi ăn xong và không ăn kẹo vào buổi tối.
Hương nhắc lại lời cô giáo rồi gọi to:
– Tiếp theo xin mời bệnh nhân Thuý!
Thuý hớn hở ngồi vào ghế:
– Tớ đau bụng quá!
Hương khẽ nhắc:
– Đau thì bạn phải ôm bụng nhăn nhó chứ sao lại cười thế?
Hương áp ống nghe và bảo:
– Bạn bị giun đấy! Từ giờ nhớ rửa tay sạch trước khi ăn và không được mút tay nhé! Đây là thuốc tẩy giun, bạn nhớ uống thuốc là khỏi ngay thôi.
Hương chợt nhớ ra một điều và vội hỏi cô giáo:
– Thưa cô, thế chữa bệnh thấp khớp thì làm thế nào ạ?
– Có bệnh nhân nào bị thấp khớp đâu?
– Dạ thưa cô, ông con ở nhà hay đau chân lắm ạ! Cô ơi, cái này có chữa được bệnh cho ông con không ạ? – Hương vừa hỏi vừa giơ cái ống nghe ra.
Cô giáo âu yếm nói:
– Cái ống nghe đồ chơi này không chữa đau chân cho ông được. Nhưng bác sĩ Hương sẽ chữa được!
– Con chữa bằng cách nào ạ?
– Những lúc ông đau chân, Hương hãy múa hát cho ông xem này, rồi bóp chân cho ông nữa…
– Làm bác sĩ dễ thế thì con làm được cô ạ!
Ngay tối hôm đó Hương đã hát, múa và bóp chân cho ông. Ông rất vui và nói với Hương:
– Cảm ơn cháu, ông hết đau rồi! Cô bác sĩ tí hon của ông giỏi quá!
– Tối mai, cháu lại chữa thấp khớp cho ông nữa nhé! – Cô bé thì thầm vào tai ông.