Khỉ, Rùa và Chó
Rùa rời bờ đầm để vào rừng kiếm mất quả mận gai. Rùa biết rằng rời xa nơi trú ẩn mát mẻ, an toàn là nguy hiểm. Bởi lẽ, ở bãi trống giữa các bụi gai, bụi xương rồng, Rùa rất dễ bị phát hiện. Dáng đi của Rùa tuy có vẻ bệ vệ nhưng nặng nề, nếu có kẻ thù, nó khó mà trốn thoát. Nhưng những quả mận gai rừng vị chua, hấp dẫn quá, át cả sự lo lắng của nó. Rùa đi từ từ, nhìn trước, ngó sau, trông sang trái, sang phải, nhìn cả lên không trung, đề phòng bọn chim săn, thú dữ trông thấy.
Kia rồi, đằng xa, trong một bụi cây, Rùa phát hiện ra những quả mận màu mật ong vàng óng. Rùa ta hối hả, hối hả hết sức của nó, nhưng cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu. Rùa liếm môi như đã cảm thấy lớp cùi mềm và ngọt của những quả mận tan ra trong miệng mình.
Bỗng Rùa bị chặn đứng lại bất thình lình bị giật ra đằng sau, bên tai vang lên giọng nói giễu cợt của Khỉ:
- Rùa kia! Mày đi đâu thế? Sao không chào tao, hả?
- Chào anh! Em xin lỗi! Em không nhìn thấy anh. Em đi hái ít quả mận gai để ăn.
- Mày nhầm rồi! Tao mới đáng được ăn! Để trừng phạt tội vô lễ của mày, tao sẽ ăn thịt mày. Nhưng mà tao không thích ăn thịt sống. Mày phải đi nhặt củi mang lại đây để tao nướng mày. Mày đừng hòng chạy trốn! Mày biết rõ là tao tìm mày chẳng khó khăn gì. Nhanh lên! Vì từ khi đánh hơi thấy mùi thịt mày, tao đã thèm rỏ dãi.
Rùa không tính chuyện tranh cãi hoặc van xin Khỉ. Nó tự trách tính tham ăn của mình. Vì tham ăn mà nó xa rời bờ đầm an toàn. Nó vừa khóc vừa tìm đến những bụi cây trước mặt để nhặt củi khô và góp thành đống, mang lại cho Khỉ.
Sau một gốc cây to, Rùa thấy Chó đang nằm nghỉ dưới bóng mát. Thấy Rùa, Chó lấy làm lạ, hỏi:
- Sao em vừa nhặt củi vừa khóc? Công việc đó làm em buồn đến vậy ư?
- Em không khóc vì phải nhặt củi mà khóc vì em sắp phải chết.
- Sao em biết mình sắp chết?
- Anh Khỉ bắt em đi nhặt củi để nướng và ăn thịt em. Em buộc phải tuân lệnh anh ta bởi vì em không thể trốn thoát. Anh ta chạy nhanh hơn em. Vậy, chắc chắn là em chết đến nơi. Vì thế nên em khóc.
- Nín đi em! Anh biết cách cứu em. Hãy đi bảo với Khỉ rằng em tìm thấy một con chó vừa mới chết. Chắc chắn Khỉ sẽ đến. Sau đó, em cứ để anh liệu…
Rùa quay lại chỗ Khỉ. Thấy Rùa không mang theo củi, Khỉ tức giận quát:
- Sao mày dám trái lệnh tao?
- Hãy khoan, anh Khỉ! Em quay lại báo cho anh biết rằng em mới tìm thấy một cái xác con chó còn nóng. To và béo hơn em nhiều. Anh có thể tha về để ăn dần.
Khỉ liền bắt Rùa dẫn đến chỗ đó. Tới nơi, thấy Chó đang nằm duỗi chân, nhắm mắt, Khỉ hỏi Rùa:
- Con chó có chết thật không?
Rùa đáp:
- Anh thấy rõ là nó có cựa quậy gì đâu. Nó cũng chẳng thở nữa.
Rùa đến gần, ngậm lấy đuôi Chó và kéo. Chó không hề động đậy.
Tin chắc là Chó đã chết thật, Khỉ mon men đến, sờ vào mình Chó. Bỗng dưng, Chó mở mắt, chồm dậy, ngoạm lấy chân lão Khỉ.
Khỉ vội nói:
- Rùa ơi, cứu anh với!
Rùa đáp:
- Lúc trước, anh cậy sức bắt nạt em. Bây giờ, anh Chó lại dùng sức trị lại anh. Em không thể giúp anh được đâu!
Khỉ vội vàng quay lại van xin Chó:
- Anh Chó ơi! Tôi biết lỗi của tôi rồi! Xin hãy tha cho tôi!
Thấy Khỉ đã ăn năn hối lỗi, Chó bèn nhả chân Khỉ ra.
Từ đó, Khỉ không bao giờ dám bắt nạt những con vật bé nhỏ và yếu đuối hơn mình nữa.
Còn chú Rùa hiền lành, chậm chạp lại quay về chỗ trú ẩn an toàn của mình ở bên cạnh bờ đầm.
(Theo truyện dân gian châu Phi)