Em trai của bé Hằng
Ai cũng bảo bé Hằng giống ba, còn em Huy xinh giống mẹ. Họ hàng nội, ngoại ai thấy Huy cũng muốn bồng, muốn nựng. Có quà bánh, mọi người đều phần Huy nhiều hơn. Ba lúc nào cũng bênh nó: - Hằng, con phải biết nhường em chứ! Em có bệnh mà con, em thiệt thòi lắm! Còn mẹ lại nói: - Bộ con không thương em sao? Ba mẹ dành hết tình thương cho em Huy rồi. Mà Hằng đâu thấy nó bênh hay đau gì đâu? Thiệt thòi à! Hằng chẳng thấy nó thiệt thòi gì. Được người lớn nuông, nó càng nghịch. Nó hay phá đồ chơi của Hằng. Có lần, nó lấy sổ bé ngoan của Hằng xé toang, tức mình, Hằng gọi nó là “thằng quỷ sứ”. Nó nhỏ hơn Hằng hai tuổi, nhưng là con trai nên khỏe, nó vật ngã được Hằng, đấm vào lưng Hằng “bịch bịch”. Hằng ghét nó! Hằng lén nhéo nó thiệt đau, nó khóc ré lên. Hằng giấu đồ chơi để chơi riêng. Hằng hay lấy cớ sang nhà bạn chơi, bỏ nó một mình. Ghét! Hết hè này, Hằng vào lớp một, trường học gần nhà. Em Huy được bốn tuổi, đáng lẽ nó đi mẫu giáo từ năm ngoái cơ. Thì ra đến giờ Hằng mới biết em có tật, em không nghe, không học nói được. Từ lâu, ba mẹ đưa em đi chữa bệnh đủ nơi , nhưng Hằng chẳng để ý xem em bệnh gì. Hằng đã có lỗi với em rồi! Biết lấy gì đền bù cho em đây? Cái tên Huy của em thiệt đẹp, mà em đâu biết. Con chim hót, con dế gáy, tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi... em nào nghe được.Xem ti vi em chỉ coi được phần hình. Nghĩ đến đó, Hằng thương em quá! Nhất định mình không tranh giành với em nữa, nhường cho em hết. Từ ấy, trong giấc ngủ, Hằng thương mơ thấy em Huy nói, nó gọi: “Chị Hằng, chị Hằng” Nghe rất vui. Ba mẹ cầu mong từng ngày em Huy sẽ nói được, vì hình như em không đến nỗi điếc lắm. Ba dặn không được “ra dấu” với em, mà rằng nói to để em nghe được tiếng nào hay tiếng đó. Ba bảo đợi Huy thêm vài tuổi nữa, nếu không nói được, chắc phải đi học ở trường Niềm Vui dành cho trẻ em khiếm thính, rất xa nhà. Nếu mai này em phải đi học xa ... Thương em biết chừng nào.
Nguyễn Phi Hùng
|